CHÀO CÁC BẠN!
Ngày hôm nay, tôi muốn kể cho các bạn nghe về hành trình đi tìm hạnh phúc của tôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường như bao người khác, tôi có bố, có mẹ, có chị yêu thương và đùm bọc. Gia đình tôi không giàu có, nhưng cũng không nghèo khổ, đôi lúc có chút sóng gió như bao gia đình khác, nhưng bố mẹ chưa bao giờ để chị em tôi thiếu thốn. Tôi không may mắn có ngoại hình xinh đẹp hay một tài năng nổi trội, nhưng cũng không xấu xí hoặc bất tài. Hình tượng hoá mà nói, tôi như một món hàng trong dây chuyền sản xuất công nghiệp, mẫu mã bình thường, công năng bình thường, không đặc sắc, không tinh xảo, không có cá tính.
Sau 24 năm ấm êm trong vòng tay gia đình, tôi quyết định từ bỏ tất cả công việc, bạn bè, người thân để dấn thân vào một hành trình mới – TỰ LẬP. Tính đến nay tôi đã sống tự lập được 6 năm, đây cũng là 6 năm tôi đi tìm bản sắc, tìm tiếng nói riêng của mình và tìm lời giải cho câu hỏi “Làm sao để hạnh phúc?”
Tôi là ai? Sở thích của tôi là gì? Rốt cuộc tôi sống trong cuộc đời này có ý nghĩa gì? Tôi cứ luôn đau đáu những câu hỏi đó. Ngày còn bé, tôi thích vẽ, vẽ lung tung đủ thứ cả. Xét cho cùng thì tôi vẽ cũng không lấy gì làm kiệt xuất, nhưng tôi thấy vui. Ngày ấy, tôi làm một việc gì đó chỉ vì niềm yêu thích của bản thân, vì sự vui sướng khi được cầm, được hít hà, được cảm nhận, một cách rất trong sáng. Nhưng khi lớn lên, mọi thứ bắt đầu nhuốm một thứ màu khác, khó gọi tên chính xác nó là màu gì, chỉ biết rằng chẳng còn sự thuần tuý nữa. Tôi bắt đầu vẽ để kiếm tiền, vẽ báo tường để kiếm điểm, vẽ để được thầy cô và bạn bè khen ngợi. Rồi tôi tự hỏi khi người ta lớn thì người ta có sở thích gì? Người ta có còn làm một điều gì đó vì chính bản thân mình hay không? Hay chỉ vì để người khác phải ngưỡng vọng, phải trầm trồ? Rũ bỏ vẻ ngoài của vật chất, giá trị thật bên trong của mọi việc là gì? Giá trị thật ta mang đến cho những người ta yêu và cho chính bản thân ta là gì?
Nhiều khi tôi buồn bã, vì người còn đó, nhưng chẳng còn là người của ngày xưa. Chẳng còn cái thuở hoa niên mơ mộng với tình yêu thuần tuý cho mọi thứ xung quanh, cho sự nuông chiều bản thân mà ở đó ta thấy niềm vui đủ đầy, trọn vẹn. Trải qua nhiều năm tháng, những mất mát ngày một lớn hơn, di sản để lại chỉ còn là sự trống rỗng, những lỗ hổng tâm hồn cần được lấp đầy của một người lớn cố gắng bám theo tiêu chuẩn xã hội, cố gắng làm hài lòng người khác.
Quyết định bước chân tới một nơi xa lạ, ra khỏi vùng an toàn và sự bảo bọc, chính là quyết định của tôi để đi tìm một cái tôi mới, mạnh mẽ và hạnh phúc hơn.
Sau 6 năm với đầy những nỗi buồn, vấp ngã, rồi đứng dậy, thành công, cùng với niềm vui, tôi nhận ra một quả cam thì không thể chín ép, tất cả những thứ không tự nhiên tác động đến nó đều đem lại sự phản tác dụng. Không thể lấy thước đo chung cho sự trưởng thành và thành công của một người để áp đặt lên những người khác. Mỗi chúng ta là một bản sắc, cách chúng ta nhìn nhận và đánh giá một điều nào đó theo những hướng khác nhau sẽ đem lại cho con người ta những tính cách và suy nghĩ khác nhau.
Con người chúng ta vốn thích chỉ trích và không bao giờ thoả mãn, chúng ta chỉ trích bản thân trước, rồi đến phán xét người khác, nhưng nực cười là chúng ta chỉ dùng hệ quy chiếu của chính mình để so sánh và đối chiếu, chứ hiếm khi đặt mình vào vị trí của người bị ta phán xét. Cá nhân tôi thấy chẳng bao giờ có một quy chuẩn tuyệt đối cho thành công hay thất bại cả. Giống như khi nấu ăn vậy, món ăn của tôi không đẹp bằng người này, không ngon như của người kia, nhưng tôi nấu ăn cho người tôi thương, và thương tôi, thước đo ở đây không chỉ là chất lượng thuần tuý của món ăn, mà còn là tình cảm, tâm tư của đôi bên giành cho nhau, điều này còn vượt lên trên giá trị vật chất, theo tôi đó chính là cốt lõi tinh thần bên trong của việc nấu nướng. Nấu ăn không chỉ là sự kết hợp, chế biến nguyên liệu, mà còn là sự tương thông trong suy nghĩ và cảm xúc.
Truyền thông và mạng xã hội gieo vào đầu chúng ta những ý niệm khác nhau về hạnh phúc. Trong thời đại 4.0, khi bạn thiếu hạnh phúc, Google sẽ trả cho bạn hàng nghìn kết quả liên quan: “Hạnh phúc là gì?”, “Làm sao để hạnh phúc”,…Người ta bảo bạn làm cái này, làm cái kia, “trước 30 tuổi phải làm được những điều này”, “trước 30 tuổi phải đi được những nơi kia mới là hạnh phúc”,…Tôi thấy thật buồn cười. Có hàng tỉ người sống trên thế giới này với hàng tỉ tính cách và cách nhìn nhận khác nhau. Có thể chúng ta có một số cái đích chung để cùng nhau hướng tới, nhưng nó không đảm bảo rằng bạn phải làm đủ những cái người ta nói thì mới được hạnh phúc. Không có mẫu số chung cho hạnh phúc, và cũng chẳng có điểm gì chung giữa mỗi người. Nếu 30 tuổi tôi chưa làm đủ những điều người ta nói, tôi chưa đi đủ những nơi người ta khuyên thì sao? Liệu cuộc sống của tôi có bớt ý nghĩa không? Có Chúa mới biết.
Sau nhiều năm tìm kiếm từ những điều tưởng chừng lớn lao, đồ sộ bên ngoài, tôi nhận ra nơi duy nhất chúng ta tìm thấy hạnh phúc đích thực là bên trong suy nghĩ của bản thân.
Khi bạn muốn nấu ăn, hãy cứ nấu ăn, mặc kệ những phán xét rằng bạn không đủ tốt, món ăn của bạn không đủ ngon.
Khi bạn muốn trồng cây, hãy cứ trồng cây, mặc kệ người ta chê bai cây của bạn còi cọc, xấu xí.
Khi bạn muốn vẽ, hãy cứ vẽ, mặc kệ người ta cho rằng bạn không đủ tài năng.
Chỉ cần bạn thấy vui. Chỉ cần bạn thấy bạn chia sẻ được những năng lượng tích cực, thì hãy cứ làm. Cuộc sống vốn đã nhiều xấu xí và mỏi mệt, bớt xét nét bản thân và người khác, để cho cơ thể và tâm hồn được tự do lựa chọn những gì chúng muốn, theo tôi, đó chính là hạnh phúc đích thực.
Tôi tham gia cuộc thi này để chia sẻ tiếng nói và bản sắc của mình. Tôi hi vọng hành trình của tôi sẽ phần nào truyền cho các bạn cảm hứng và sự dũng cảm để đi tìm cái tôi trong chính mính, để mỗi chúng ta là một tế bào hạnh phúc trong một xã hội hạnh phúc. Cảm ơn các bạn vì đã lắng nghe những chia sẻ của tôi.
#MượnBếpYêuMình
#HeForSheAtHome
#Thửtháchtháng5
#YêuBếp
#EsheepKitchen
Nguồn tác giả : Nguyễn Vinh